Hai nhà thơ Phan Hoàng và Nguyễn Quyến
Đối với những
người dậy sớm, còn điều gì tuyệt diệu hơn khi trên đầu mình một con đường rực sáng đang lộ dần ra, dưới
chân mình là những con đường đính đầy sương lóng lánh. Vũ trụ giống được tái
sinh trở lại khi cảm hứng trần tục của chúng ta biến đổi, thậm chí không cần biến
đổi mà chỉ cần rũ bỏ những thói quen thân thiết với bóng tối.
Điều “chỉ cần” ấy hầu như rất nhiều những ai gọi là nhà
thơ đều không làm được. Phía trước
Phan Hoàng, phía sau Phan Hoàng, và cả vùng xung quanh nhà thơ này, theo cảm nhận
của riêng tôi, không mấy người hiểu được cái lẽ tự nhiên huyền diệu ấy của cảm
hứng. Cái cảm hứng trần tục, lơ mơ, khao khát trở về tuổi thơ một cách buồn cười,
hay những cung bậc cảm xúc nhẹ bẫng chế ngự họ hoàn toàn. Mà không phải chế ngự,
tôi nói sai, nó là hoà làm một, thành hơi thở, thành nhịp sống trong những ngôn
từ mà chúng ta quen gọi ấy là thơ!
Trong cái nền
hoang vu thơ ca ấy, Phan Hoàng đã im lặng khá lâu. Dường như nhà thơ hiểu rằng, chỉ cần lên tiếng, rất
dễ sẽ bị đồng hoá nhanh chóng với miền hoang vu ấy!
Đối với những
dục năng đang ngùn ngụt trong đất, không có gì mạnh mẽ hơn, thân thiết hơn, và đôi lúc còn là duy
nhất đối với chúng: Đó chính là những thói quen. Cuộc sống lặp đi lặp lại,
không cảm hứng, không tươi mới, không ước mơ. Nó lặp đi lặp lại những thời gian
sống cũ kỹ, những thời gian sống đã bị hút sạch tuỷ sống, hút sạch cảm giác sống,
hút sạch những gì tươi đẹp vì
chúng ta đã sống qua nó một lần. Đấy đấy, cuộc đời đã trôi qua một lần. Dòng
sông đã trôi qua một lần. Không thể lấy lại, không thể sống lại chính đoạn đời
đó, chính khúc sông đó. Điều ấy ai cũng hiểu. Thế nhưng sức mạnh của thói quen
- sức mạnh của sự lười nhác, mệt mỏi, lo sợ, thoái lui đã tóm lấy chúng ta và
xoay ngược chúng ta lại, bắt chúng
ta đối mặt triền miên với những điều đã đi qua đời sống chúng ta từ rất
lâu, rất lâu. Thường các nhà thơ đều
ôm mặt đứng khóc ở đây. Nước mắt của họ chảy dài trên các tờ báo bằng những bài
thơ xinh xinh thổn thức. Giữa thời khắc bi kịch của thơ ca hiện đại, tôi thấy
cuộc chiến khắc khoải của Phan Hoàng:
…“bỏ đi bỏ
đi bỏ đi…
Nhiều khi mắc
cười tôi chất vấn tôi
tại sao con
người cứ tự đánh lừa mình bằng những thói quen
không học nổi con sông biết thích nghi đổi dòng băng
băng về phía trước?”
(Chất
vấn thói quen)
Tập thơ Chất vấn được thói quen của
Phan Hoàng
“Bỏ đi bỏ đi bỏ đi…”- Như một lời thơ nhật tụng
khi phải đối mặt với những thói quen u tối của tinh thần. Bỏ đi một thói quen
trong đời sống thường nhật đã khó, bỏ đi một thói quen u mê trong tâm hồn còn
khó hơn rất nhiều. Và đa số chúng ta
đều không làm được điều đó một cách trọn vẹn bởi vì cái thời gian để
chúng ta nhận biết được đâu là thói quen u mê, đâu là dòng sống thực sự trong
tâm hồn chúng ta mất gần hết cuộc đời. Dường như chỉ khi bắt đầu đổ ngã, chúng
ta mới kịp nhận ra một chút gì đó thực sự về cuộc sống vì phần lớn thời gian sống
chúng ta ăn uống, vui chơi và than khóc. Vậy làm thế nào để nhận biết được một
cách nhanh chóng điều đó? Làm thế nào để từ bỏ những thói u mê trong tâm hồn?
Phan Hoàng có một câu trả lời trong thơ ca của mình.
cơn
bão nổi mạnh dần lên
thế giới ký tự mới mở ra
mỗi hơi thở nồng nàn bạt ngàn tín hiệu
(Cơn
bão ký tự mới)
Đây là câu trả lời. Cần một cơn bão lớn, cơn bão của lòng can đảm, cơn bão của cảm hứng
vô độ. Cần bão tố, cần một sức mạnh vô biên để đảo ngược lại số phận đã bị nô dịch
vào những thói quen. Chúng ta hình dung tâm hồn mình giống như một rừng cây rậm rạp. Hoa cỏ nở tưng bừng. Cây
lá xanh tươi khoe sắc. Nhìn xa giống như một cánh rừng hoa tràn ngập những cảm xúc mới mẻ và yêu kiều. Thế nhưng đến
gần lại, sâu bên trong rừng, dưới những lớp lá mục dày, những xác thú chết thối
rữa vẫn còn ở đấy. Và bao nhiêu những điều u tối, nhơ nhớp không thể gọi
tên dưới đáy sâu tâm hồn. Vậy thì
cơn bão cảm hứng đâu? Cơn bão
vô độ của lòng quả cảm đâu? Cơn bão sẽ thốc tất cả khu rừng lên, lay giật từng
thân cây cành lá, thổi bay sạch những xác thú thối rữa. Và cho dù cành cây có bị
bẻ gãy, lá cây xanh có bị bứt tung bay thì chúng ta cần phải hiểu, sau cơn bão cảm hứng ấy, chúng ta được sống,
được cảm xúc bằng những vết thương trinh bạch nhất của đời mình.
Điều để Phan Hoàng có thể Chất vấn được thói quen(*),
tìm được cơn bão mới là nhà thơ quyết
tâm dứt bỏ nhiều điều tưởng như rất đỗi thân thiết với cuộc đời mình.
Cái thế giới trần gian phàm tục không thể thay đổi dù chúng ta có cố gắng dùng
toàn bộ trí lực. Thay đổi chỉ đến từ bên ngoài, nói đúng hơn là đến từ cái siêu
tại, đến từ cái bầu trời thần thánh mà chúng ta bỏ quên từ rất lâu, rất lâu
trong tâm hồn chúng ta. Lâu đến nỗi mặc dù nó thuộc về bản chất của chúng ta,
nhưng khi quay lại, chúng ta thấy nó
lạ lẫm hoàn toàn. Ấy đấy, cảm hứng phải làm lại, không ở đâu hết mà ở chính
trong tâm hồn mỗi chúng ta “thay đổi cảm hứng bầu trời/ thay đổi tư duy từng
ngọn núi con sông”(Ký ức hoa hồng).
NGUYỄN QUYẾN
(Lời tựa
tập thơ Chất vấn thói quen)
______________
(*) Tập thơ Chất vấn thói quen của Phan Hoàng do
Nhà xuất bản Hội Nhà văn ấn hành đầu năm 2012.
TIN VĂN
KHÁC: